18.12.07

ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI


Lìa Tổ-Quốc, tha phương đất khách,
Vẫn hướng về thành quách biên cương.
Kể từ lướt sóng đại dương,
Kình ngư hăm dọa, giặc thường bủa vây.
Ý đã quyết không thay ước hẹn,
Giữ lòng trung sau chén ly bôi.
Cộng nô phá nát giống nòi,
Thị - thành xơ xác, núi đồi tan hoang.
Dân cả nước kinh hoàng chạy trốn,
Vạn hiểm nguy khốn đốn ngày đêm.
Dân đang hạnh phúc ấm êm,
Chúng gieo thảm họa, chất thêm hận thù.
Lũ qủy sứ đui mù bất chánh,
Bỏ luân thường xa lánh sử kinh.
Buôn non Độc Lập, Hòa Bình,
Khiến xương lấp núi, máu dềnh ngập sông.
Khắp thành thị, ruộng đồng oán ghét,
Chờ thời cơ phán xét nghiêm minh.
Gío gieo, bão gặt rành rành,
Tự nghìn xưa luật Thiên Đình chí công.
Nòi Lạc Việt cùm gông phá vỡ,
Cuốn Sử vàng rờ rỡ nghìn trang.
Trần gian chi khác Thiên Đàng,
Thế cờ quyết hẳn bốn phương đổi màu.
Lũ Việt Cộng bấy lâu phản bội,
Phải gục đầu nhận tội giết dân.
Diệt tan bè lũ vô thần,
Để cho dứt họa vô luân Hoàng Sào. (1)
Tám mươi hai triệu đồng bào,
Xiết vòng tay chặt, cất cao lời thề.
Giải trừ chủ nghĩa Mác Lê,
Để nòi Việt hết trăm bề khổ đau.
TRƯỜNG GIANG.


(1)Một lãnh tụ nông dân khởi loạn thời Đường Hi Tông bên Tầu, đã đánh chiếm các tỉnh Hànam, Giang nam, Phúc kiến và Lạc Đương,và văy kinh đô Trường an. Sau vì làm mất lòng Tướng sĩ, bị thủ hạ giết chết