17.12.07

CON TRÂU MỘNG

Trâu là giống hiền từ rất mực,
Giúp nhà nông gắng sức cầy bừa.
Chẳng nề cực nhọc sớm trưa,
Cũng không quản ngại nắng mưa bão bùng.
Dù rét mướt lạnh lùng băng giá,
Vẫn kéo cầy đến vã mồ hôi.
Làm ra thóc gạo giúp đời,
Dẫu thân vất vả không lời thở than.
Mùa Hạ tới thi gan với nắng,
Vẫn triền miên có gắng kéo cầy.
Bóng chiều khi ngả về Tây,
Mới ngừng “lao động” một ngày hụt hơi.
Màn đêm xuống thảnh thơi yên nghỉ,
Sái quai hàm bền bỉ miệng nhai.
Tính hiền như một củ khoai,
Bon chen không chút đoái hoài ganh đua.
Mỗi năm cả chiêm, mùa hai vụ,
Đã cần cù vì chủ đảm đang.
Lẫm trên, kho dưới gọn gàng,
Đầy lên tới nóc lúa vàng thơm tho.
Thân lam lũ trời cho sức mạnh,
Tính siêng năng không tránh khó khăn.
Suốt đời cực nhọc vì dân,
Chỉ mong thiên hạ tấm thân an nhàn.
Riêng mình chi xá lầm than...


TRƯỜNG GIANG