18.12.07

GIỮ ĐẠO NHÂN LUÂN

Đã sinh ra ở trên đời,
Sống cho phải đạo làm người mới khôn.
Có những kẻ bán hồn cho quỷ,
Toàn buông lời thô bỉ nhố nhăng.
Chuyên môn gây chuyện bất bằng,
Hại Ông trung hậu, bợ thằng tà gian.
Thế mà cũng xưng quan, xưng quách,
Cũng bi bô cắp sách đến trường.
Tưởng rằng thuộc loại hiền lương,
Hóa ra đem cả luân thường vùi sâu.
Không nhớ nỗi khổ đau tù ngục,
Lại quên niềm tủi nhục, đắng cay.
Toàn dân sống kiếp đọa đầy,
Nhân quyền, Dân Chủ vũng lầy “ai” chôn ??
Thân bồ tượng, trí khôn chẳng có,
Lại theo phường đơm đó ngọn tre !!
Đeo râu, vẽ mặt làm hề,
Nỡ lòng quên hết lời thề tử sanh !!
Không tận lực đấu tranh diệt Cộng,
Nhè anh em kình chống lẫn nhau.
Kẻ thù thì đội trên đầu,
Mà tình chiến hữu ra màu nhạt phai.
Sao đáng gọi là trai thời loạn ??
Vì “cái tôi” chuốc oán, gây thù !!!
Tiếng đời nguyền rủa nghìn thu,
Rằng quên nghĩa cả, đui mù hại nhau.
Nên tỉnh ngộ mau mau nghĩ lại,
Giặc Cộng nô ta phải diệt tan.
Đừng nên ăn tạp, nói gian,
Kẻo rồi chuốc họa, buộc oan vào mình.
Xưa nay những bậc cao minh,
Nhẹ câu vị kỷ, nặng tình nước non.
Sông dù cạn, núi dẫu mòn,
Nam nhi chí cả, sắt son một lòng.
Đã mang dòng máu Lạc Hồng,
Đừng quên hai chữ non sông nước nhà !!
Chớ nên nấu thịt nồi da,
“ Trai cò” lũ Vẹm bày ra giết mình.
Phải nên cân nhắc trọng, khinh
Để cho con cháu nhìn mình noi theo !!!!

TRƯỜNG GIANG