19.12.07

NGỌN BÚT TẦY

(Gửi người coi cây viết như cán chổi cùn)

Hắn vốn dĩ là tay ngược ngạo
Chuyên ngoác mồm nói láo ăn tiền
Đạp lên đạo đức Thánh Hiền
Ngược xuôi ngửi thấy hơi tiền là xông,
Cớ sao nỡ uốn cong ngòi bút,
Viết lăng nhăng không chút lương tri
Vốn nòi mặt sắt đen sì,
Nói xuôi là ngược, kể gì nhân luân.
Việc thiên hạ xa gần bới móc,
Nói xỏ xiên châm chọc lung tung
Chính mình nổi tiếng gian hùng,
Đòn càn hai mũi đâm lưng người hiền
Ai nhân đạo giúp tiền kẻ khó,
Hắn rêu rao như chó cắn càn.
Bới lông tìm vết lan man,
Chỉ nhằm bôi nhọ dã man đến điều!
Hắn quên bẵng sớm chiều suy nghĩ
Chẳng nhớ câu chung thủy là khôn
Vì tiền bán đứng linh hồn,
Tự tay đào huyệt để chôn chính mình
Người tị nạn tử sinh đồng cảnh,
Chẳng yêu thương lại đánh phá nhau.
Đủ điều vạch lá, tìm sâu,
Sao không nghĩ truyện bí bầu sớt chia
Hắn xúc xiểm chia lìa cốt nhục,
Khắp đồng hương sôi sục tâm can.
Nước sông cuồn cuộn xuôi ngàn
Hắn đòi bơi ngược vô vàn hiểm nguy
Hãy tỉnh ngộ xét suy cẩn thận
Kẻo búa rìu dư luận không tha
Người lưu tiếng, hổ để da,
Nghìn sau không tủi mẹ cha dưới mồ.
Viết hươu, viết vượn hồ đồ,
Miệng đời nguyền rủa điên rồ biết không??
Lời ngay tạc dạ ghi lòng,
Có khôn thì nhảy khỏi vòng qủy ma.
Họa vô đơn chí không xa!!!
Nói lời bất nghĩa, người ta chê cười. 23 - 2 - 1997

TRƯỜNG GIANG