18.12.07

GÁNH VÀNG ĐI CỐNG NƯỚC NGÔ


Hăm tám năm đã trôi qua,
Nhớ ngày “thống nhất sơn hà” lại đau.
Dân khắp nước nghèo, giàu khốn đốn,
Bỏ quê hương tìm chốn dung thân.
Ngoài khơi kình ngạc, sóng thần,
Trên rừng hổ, báo trăm phần hiểm nguy.
Mặc cướp biển, sá gì sinh tử,
Quyết vượt biên vì chữ Tựï Do.
Cộng nô chửi rủa hồ đồ :
“Liếm giầy đế quốc”, “ma cô”, “ngụy quyền”...
Dân tị nạn cơ duyên gặp gỡ,
Nay thành công rực rỡ mọi ngành.
Văn chương, khoa học lừng danh,
Bàn dân thiên hạ nghiêng mình hoan hô.
Bọn cuồng tín côn đồ mê muội,
Vẫn tôn thờ lũ cuội Mác, Lê...
Độc tài chuyên chính trò hề,
Bày ra “tư tưởng u mê bác Hồ”
Bộ mặt “đảng” chúng tô thật bảnh,
Bắt toàn dân trống đánh, chiêng khua.
Cầm quyền một đám già nua,
Dưới trên tham nhũng, thi đua gom vàng.
Giới trí thức thuộc hàng cự phách,
Góp lời bàn cải cách dân sinh :
“Bao năm thống nhất hòa bình,
Cớ sao để nước tan tành chẳng lo ??”
Thế là chúng gán cho phản động,
Tội tầy trời vì “chống nhân dân”
Mút mùa đầy đọa xác thân,
Biệt giam triệt hạ tinh thần đấu tranh.
Lũ chó dại nhe nanh vẫn sủa,
Vẫn tuyên truyền đao búa mị dân.
Than ôi một lũ ngu đần,
Ngồi lên hiến pháp, bất cần thị phi.
Các Tôn Giáo duy trì giềng mối,
Chúng quyết tâm giở thói gian manh.
Tạo ra “giáo hội quốc doanh”
Đạo nào chúng cũng chia thành hai phe...
Nước xơ xác thân ve mùa Hạ,
Dân đói nghèo vất vả như trâu.
Bạc vàng, xe cộ, phố lầu,
“Đảng, Đoàn” hưởng thụ ngập đầu bấy nay.
Cả nước nhục vì bầy tham nhũng,
Thế giới đều rẻ rúng cưu mang.
Bất tài tế thế, an bang,
Để cho đất nước ngày càng lún sâu.
Bộ Chính Trị gục đầu la lối,
Xin sửa sai lầm lỗi, “hoàn lương”.
Kêu gào tị nạn bốn phương
Đón mời “khúc ruột đồng hương” thăm nhà...
Về để nộp đô la cho chúng ?
Về để mà cung phụng lũ ngu ?
Đô la chúng cốt gom thu,
Phải đâu yêu mến “cựu thù” bỏ quê.
Ta chỉ gửi chút về tiền bạc,
Giúp ông bà, chú bác hàng năm.
Tiền nhiều giặc sắm dao găm,
Đô la chật túi càng làm khổ dân.
Ta thực sự góp phần giúp nước ??
Hay vô tình góp chước hại dân ??
Để cho bè lũ vô thần,
Buôn dân, phá đạo muôn phần khổ đau.
Đấu nào đong hết thảm sầu,
Vô tình để giặc đè đầu không hay... 64

TRƯỜNG GIANG