17.12.07

ĐẢNG CÒN, NƯỚC MẤT.

Đảng Cộng sản chuyên nghề dối trá,
Quả là phường đá cá, lăn dưa.
Che mắt Thánh, lấy vải thưa,
Lòi đuôi chồn cáo, hỏi lừa được ai ?
Tạo ra loại tay sai mạt hạng,
Phá quê hương là “Đảng” lưu manh.
Gian tà, dám nhận chính danh,
Lọc lừa như “gái thập thành” nghề riêng...
Nước tan nát, ngửa nghiêng vì “Đảng”,
Dân đói nghèo đối kháng lại “Đoàn”.
Bao triệu người bị giết oan,
Bởi nền chuyên chính dã man, điên rồ.
Chúng vùi giập Tự Do Tôn Giáo,
Bắt Cha, Sư, Đồng đạo nhốt tù.
Cấm ngăn các bậc chân tu,
Lên Nhà Thờ lễ, đến Chùa tụng kinh.
Dân khắp chốn tôn vinh lễ nghĩa,
Bị “Đảng, Đoàn” tứ phía bao vây.
Tự do “Đêm giữa ban ngày”
Khóa mồm, bịt miệng, đọa đầy toàn dân.
Giặc Cộng Sản cầm cân nẩy mực,
Gây oán thù, uất ức triền miên.
Dưới trên toàn một lũ điên,
Tạo ra bao cảnh oan khiên cơ cầu.
Lương, Phiêu, Kiệt gục đầu hiến đất, (1)
Mười, Khải, Anh, sấp mặt buôn dân. (1)
Tài nguyên phong phú bán dần,
Đô la ních đẫy, chẳng cần quê hương.
Xác Hồ tặc sình chương hôi thối,
Đảng bắt dân sớm tối phụng thờ.
Tội Hồ nay rõ tóc tơ,
Dâm bôn ai lại còn ngờ mảy may.
Khắp đất nước đọa đầy rên xiết !
Toàn quê hương thống thiết, khổ đau !
Vì tên Hồ tặc ma đầu,
Quê hương tan nát, cất đầu chẳng lên.
Cả dân tộc triền miên thống khổ,
Hãy vùng lên đạp đổ cường quyền.
Cùng nhau thét một lời nguyền,
Toàn dân quyết chiến, cường quyền phải tan.
Dân sẽ sống an nhàn, hạnh phúc,
Nước không còn khổ nhục, điêu linh.
Quê hương xây dựng phồn vinh,
Năm Châu nức tiếng văn minh nước nhà.
Thời gian ắt hẳn không xa...


TRƯỜNG GIANG

GHI CHÚ : (1) Trần Đức Lương, Lê Khả Phiêu, Võ Văn Kiệt, Đỗ Mười, Phan Văn Khải và Lê Đức Anh. (Tất cả đều là Ủy Viên Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng Công Sản Việt Nam)