15.12.07

GIÚP NHAU



Vì giặc Cộng dân mình tị nạn,
Khắp ba Miền trăm vạn người đi.
Vượt biên thuyền mảng kể gì,
Đã lần giặc biển, lại khi bão bùng.
Bao thảm cảnh hãi hùng, phờ phạc,
Hàng vạn người vùi xác Biển Đông.
Phơi xương trắng, đổ máu hồng,
Ngút ngàn thống khổ, chất chồng đau thương.
Lũ Việt Cộng gạt lường kết tội,
Rằng chúng ta “Phản bội quê hương”
Nay ta lắm bạc, nhiều vàng,
Chúng tôn “khúc ruột thân thương nghìn trùng”
Tình dân tộc lạnh lùng sao được,
Đành một lần thăm nước viếng quê.
Nỗi lòng viễn xứ trăm bề,
Tình Cha, nghĩa Mẹ hả hê giãi bày.
Người thân tộc tháng ngày đói khổ,
Ta gửi tiền từng độ giúp nhau.
Ấy là nghĩa nặng, tình sâu,
Đạo nhân luân phải trước sau thực hành.
Ta nên nghĩ thấu tình, đạt lý,
Đồng đô la giấu kỹ được sao?
Tiền Hồ ắt phải đổi trao,
Vô tình ta giúp hầu bao quân thù.
Cũng có kẻ đui mù phè phỡn,
Rủng rỉnh tiền, động cỡn “ mua hương “.
Rượu ngon, gái đẹp nõn nường,
Ném tiền cửa sổ canh trường giải khuây.
Bọn Việt Cộng tối ngày vơ vét,
Dùng đô la để giết dân ta.
Vung tiền mua chuộc qủy ma,
Xui nguyên, giục bị, tối đa gạt lường.
Nay thế giặc vô phương định phận,
Dân khắp nơi uất hận vùng lên.
Đảng viên trả thẻ, bôi tên,
Nếu không ngoại tệ chỉ bền hai năm...
Người tị nạn ngậm căm, nuốt tủi,
Phải đáy lòng ghi nỗi sót xa :
“Dẫu rằng thương Mẹ, nhớ Cha,
Chỉ nên gửi chút gọi là phận con”
Tiền giặc Cộng không còn dính túi
Hẳn hết đường giở giói cùm gông.
Đồng hương hai triệu một lòng,
Thì nền chuyên chính, đại đồng phải tan.
Rồi ta sẽ hân hoan xum họp
Nghĩa đệ huynh gom góp giúp nhau.
Xây nhà trệt, dựng phố lầu,
Của ta ta hưởng chẳng cầu lụy ai.
Tâm tư càng nói càng dài,
Đồng hương tị nạn liệu bài xét suy !!!...


TRUONG GIANG