Gởi Sứ giả Hòa hợp, Hòa giải cuội
BÀI XƯỚNG
* Về Sài gòn, miệng ông lải nhải,
Xưng sứ giả hòa hợp, hòa giải.
Bảy bốn sao còn quá ngây thơ,
Ngu ơi ! nghe thật đáng thương hại.
* Thì ra chẳng hiểu Cộng là gì,
Thật chỉ đáng là quan “lớn lại”.
Phải biết Việt cộng chẳng bao giờ,
Thực lòng hòa hợp với hòa giải
* Chúng cần tất cả các Kiều bào,
Tị nạn lưu vong nơi hải ngoại .
Thần phục cúi đầu ẵm đô về,
Chúng thương dành cho tí dễ dãi.
* Tự do vãng cảnh thăm gia đình,
Nếu biết xử sự truyện quấy phải,
Thủ tục “đầu tiên” phải biết điều,
Da, vâng, ngoan ngoãn nói cấm cãi.
* Bằng không tính mạng sẽ đi đoong,
Bạch phiến quả tang, tù thoải mái.
Tội nghiệp “tốt đầu” đang múa may,
Rõ là hết khôn dồn đến dại.
* Thế mà xưa cũng Phó tông Tông,
Nay đã trở thành đồ phế thải.
Làm nhục Quốc Thể và Quân Dân,
Hèn thay tư cách tên tướng bại...
* Nếu không dám chết giữ thanh danh,
Ngậm miệng làm thinh, thế mới phải.
Bày đặt làm con rối múa may,
Tổ thiên hạ chửi nát ông vải.
* Bất trung, bất nghĩa, thiếu lương tri,
Chỉ biết chọi gà và mê gái.
Mưu lược, nhân cách là số không,
Chính trường, tình trường đều thất bại.
* Già đời đến thế chửa biết thân,
Vẫn cứ múa may, vẫn phá hoại.
Tôi lấy tư cách dân Bắc Kỳ,
Khuyên ông Sơn tây ở mãi mãi.
* Đừng vác mặt mo lại Hoa Kỳ,
Bẩn mắt Đồng Hương nơi Hải Ngoại.
TỪ PHONG.
BÀI HỌA
* Thói hồ đồ ưa nói nhai nhải,
Thích được đóng vai trò hòa giải.
Cộng Sản coi ông tựa thằng điên,
Ăn no, vác nặng toàn báo hại.
* Kiến thức nông cạn chẳng ra gì,
Thích dạy đời, chạy qua, chạy lại...
Giặc Cộng xảo quyệt nhất trần gian,
Toàn trị, làm sao chịu hòa giải.
* Giặc ban chính sách dụ đồng hương,
Đã vươn tay ra đến Hải ngoại.
Tìm mọi cách thu gom đô la,
Nên chiêu dụ, dành chút dễ dãi.
* Việt Kiều đổ xô thăm quê hương,
Qua cửa khẩu cần biết trái phải.
Cho cán bộ năm mười đô la,
Bảo sao làm vậy, không hề cãi.
* Khi về tới nhà phải báo trình,
Sống thế không xuôi chèo, mát mái.
Khác chi đem vàng cống nước Ngô,
Ngẫm cho kỹ, dại ơi là dại...
* Nay có người đào lỗ tự chôn,
Rõ giá trị còn thua nước thải.
Thì ra lại là anh “Cao Cờ”,
Dại dột, bốc đồng nên thất bại.
* Khoác lác nổ sảng quá lung tung,
Chẳng suy nghĩ thế nào trái phải.
Thiên hạ khắp chốn thẩy đào mồ,
Chửi nát nước ông bà, ông vải.
* “Con cầu tự” bất hiếu, bất trung,
Thích chọi gà, ưa xoa, chơi gái.
Khả năng chính trị chẳng đáng gì,
Đụng vào đâu cũng đều thảm bại.
* Bô bô kêu gọi xóa hận thù,
Nhè tập thể tị nạn hủy hoại.
Lại ước sống những năm cuối đời,
Vùi xương tại Sơn Tây mãi mãi...
* Khôn hồn đừng trở lại Hoa Kỳ,
Kẻo ăn trứng thối nơi Hải ngoại.
TRƯỜNG GIANG