19.12.07

KHÔNG CÓ LƯƠNG TRI.

(Gửi người viét không trung thực)
Kể niên kỷ nay ngoài bảy chục,
Tuổi sinh ra gặp lúc nhiễu nhương.
Khắp Miền đất nước quê hương,
Nhục vì Cộng Sản, lên đường vượt biên.
Kể sao xiết oan khiên, thống khổ,
Hết cuồng phong, lại đổ mưa giông.
Lênh đênh trời biển mênh mông,
Mười phần chết chín, cầu mong số trời.
Khi vừa thoát biển khơi sóng gió,
Lại gian lao, khốn khó đến ngay.
Sống trên hải đảo hàng ngày,
Cuộc đời chịu đủ đắng cay khốn cùng.
Rời hải đảo tới vùng đất hứa,
Dư nhân quyền, thừa mứa tự do.
Không còn khắc khoải, âu lo.
Chẳng ai bắt bớ, giày vò như xưa.
Người tị nạn sớm trưa không nản,
Vẫn kết đoàn chống nạn Cộng nô.
Khắp nơi tố cáo giặc Hồ,
Riêng bầy chó dại điên rồ sủa trăng.
Ai gây nạn đất bằng nổi sóng,
Ai nỏ mồm “Giải phóng” quê hương??
Đồng bào tị nạn bốn phương
Thảy đều lộn mửa vì phường văn nô.
Tư cách ấy côn đồ, xỏ lá,
Văn phong này đá cá lăn dưa.
Vì ham canh cặn, cơm thừa,
Tiếp tay cho giặc dối lừa đồng hương.
Truyện không có, phô trương rằng có,
Việc có thì bỏ xó một nơi.
Tự chôn thiên chức tuyệt vời,
Thì còn sống ở trên đời làm chi!!!
Việc thiên hạ càng ghi càng thối,
Càng tỏ mình bỉ ổi, xấu xa.
Khôn thì quẳng ngọn bút tà,
Để về rửa chén, quét nhà cho xong.
Nếu còn uốn ngọn bút cong,
Thì còn làm nhục Tổ Tông, họ hàng 38

TRƯỜNG GIANG