15.12.07

CHIẾN ĐẤU VÌ AI ???

Nhớ thời Pháp đặt nền đô hộ,
Bắt dân ta lao khổ đắng cay.
Thanh niên quằn quại tù đầy,
Dưới quyền cai trị của bầy thực dân.
Dân khố vải mình trần như nhộng,
Suốt cuộc đời lao động thảm thương.
Tủi lòng vì mất quê hương,
Sục sôi già trẻ lên đường đấu tranh.
Giặc Cộng vốn gian manh hại nước,
Lừa bịp dân tìm chước hại dân.
Chín năm cả nước dấn thân,
Hy sinh chống Pháp chẳng cần đắn đo.
Cả dân tộc reo hò dậy đất,
Thắng Điện Biên chấm dứt chiến tranh.
Nào ngờ Cộng sản gian manh,
Bắt tay giặc Pháp để giành lợi riêng.
Khắp Miền Bắc khua chiêng gióng trống :
“Đảng quyết tâm giải phóng nhân dân.
Quê hương giàu đẹp trăm phần,
Tự do, Dân chủ canh tân nước nhà”,
Khắp đất nước trẻ già hoan hỉ,
Kể từ nay khỏi bị đọa đầy...
Chính quyền chuyên chính từ nay,
Chức năng “giải phóng” phủi tay quên liền.
Đã hành động như điên như dại,
Chẳng kể gì phải trái, khổ thay !
Toàn dân oán thán đêm ngày,
Cộng nô trấn áp tù đầy khắp nơi.
Ruộng vườn đã một thời cải cách,
Trí, Phú, Hào cưỡng bách vô lao.
“Nhân Văn Giai Phẩm” thuở nào,
Cũng không tránh khỏi lao đao ngục tù...
Trời Miền Bắc mây mù ảm đạm,
Cuộc sống toàn bi thảm đắng cay.
Rõ ràng “đêm giữa ban ngày”
Nhân dân thống khổ mỗi ngày càng tăng.
Bộ chính trị hung hăng quyết chiến,
Xua đại quân tiến chiếm Miền Nam.
Trường Sơn rừng cháy, núi tan,
Đoàn quân “sinh Bắc, tử Nam” chôn mình.
Cuộc chiến đấu giữa tình huynh đệ,
Cả Bắc Nam kiệt quệ máu xương.
Chỉ vì cộng sản chủ trương,
Quyết tâm nhuộm đỏ Đông Dương hiền hòa.
Chúng gây cuộc can qua tàn ác,
Vì tôn thờ Các Mác, Lê Nin.
Hùng Vương chối bỏ không nhìn,
Xử xanh kết tội ghi tên giặc Hồ. 48

52007 TRƯỜNG GIANG