17.12.07

CHUNG MỘT NHỊP CẦU

Hai vai gánh vác sơn hà
Đừng hơn thua nữa, người ta chê cười.
Trước sau bè bạn một thời,
Chung mâm ăn uống, cùng nơi họp bàn.
Bá nhân, bá khẩu mở màn,
Chín người, mười ý nổ ran pháo hồng.
Đúng, sai, góp ý là xong,
Đừng nên mặt tía, tai hồng cãi nhau.
Nếu anh hùng hổ đôi câu,
Dịu dàng chị sẽ gật đầu tiếp thu.
Chị càng giải thích như ru,
Lẽ nào anh chẳng gật gù hoan hô.
Anh đừng nói giọng bô bô,
Ý anh là đúng, ý cô sai lầm.
Khôn ngoan giữ lấy chính tâm,
Bạn bè đóng cửa âm thầm bảo nhau.
Xưa nay một ngựa ốm đau,
Cả tầu chê cỏ là câu răn đời.
Anh em, bè bạn một thời,
Đói no cùng hưởng, đầy vơi chung bàn.
Đã cùng gánh vác giang san,
Kẻ xây, người phá vô vàn hiểm nguy.
Vắt tay lên trán mà suy,
Nước còn nghiêng ngửa, chia ly sao đành!!!!
Khôn ngoan thì tự hạ mình,
Tiếng thơm người sẽ vinh danh lẽ thường.
Hay gì chia rẽ đôi đường,
Dẹp lòng tự ái mà nhường nhịn nhau !!!!
Sánh vai chung một nhịp cầu,
Mục tiêu duy nhất đập đầu Cộng nô.
Nếu ta muốn nước Tự Do,
Thì đừng chia rẽ, lo cho đồng bào.
Tổ Tiên cay đắng réo gào,
Sao con cháu nỡ xáo xào lẫn nhau????
TRƯỜNG GIANG

Kính tiếp vài câu cùng Thi Huynh Trường Giang :

Đau lòng nhưng biết làm sao !
Lời ngay, lẽ đúng, ai nào nghe ai !
Khuyên can dù đến cạn lời,
Chỉ thêm nhọc sức,chỉ hoài uổng công.
Ngậm ngùi đứng lặng mà trông.
TUỆ QUANG