5.3.09

BÀI CA QUAN HỌ


Một đêm mưa gió bão bùng
Cất lời tâm sự não nùng ta ca .....
Bằng lời Việt, tiếng nước ta
Bài thơ quan họ đậm đà nét son

Vẳng như tiếng hạc đầu non
Nhẹ nhàng gió thỏang qua muôn lá cành
Ngọt ngào thỏ thẻ chim oanh
Thì thầm nhỏ giọt ân tình mưa ngâu

Đoạn Trường ai đã quên mau
Gieo vần ai oán ngỡ đâu Thúy Kiễu
Xa quê trong buổi xế chiều
Không trung lơ lửng cánh diều đứt dây

Hồn quê phảng phất đâu đây
Câu hò, lời hát nhớ ngày chia xa
Tưởng chừng trở lại quê nhà
Bài ca quan họ đem ta trở về

Thả hồn trên nẻo đường quê
Ngâm câu thơ nhắc lời thề đầu non
Từ khi ngọc rớt xuông bùn
Bao người lưu xứ lòng buồn chưa nguôi

Nhớ về quê cũ phương trời
Tình quê vẫn quyện thắm vôi với trầu
Thời gian qua đã bao lâu
Tháng Tư Đen vẫn niềm đau một đời

Bài thơ quan họ mượn lời
Phổ vào cung bậc chơi vơi êm đềm
Trách người phủ bức màn đen
Nỡ tâm nhuộm đỏ, nhận chìm quê hương

Tơ tầm mãi vẫn còn vương
Đá mòn Sông cạn hận trường khó nguôi
Một lời Bạn hứa cùng tôi
Lấp sầu hận dựng xây đời đẹp thơ

NGOC BÍCH


BÀI HỌA VẬN
Nhịp nhàng tiếng trống bập bùng,
Xóm ngoài văng vẳng bi hùng lời ca.
Dịu dàng thay, tiếng Việt ta !
Thi văn muôn thuở sơn hà tô son.

Trong như tiếng hạc trên non,
Nhẹ như nước suối đang tuôn dưới cành,
Líu lo tiếng hót hoàng oanh,
Dịu dàng tấu khúc nhạc tình "Mùa Ngâu"

Nhặt khoan nhè nhẹ qua mau,
Lời thơ não nuột, bể dâu nàng Kiều.
Cố hương lìa bỏ một chiều,
Mây Hàng lờ lững, con diều buông dây.

Hương quê thoang thoảng còn đây,
Vẳng nghe giọng hát từ ngày lìa xa.
Tâm tư nhớ nước, thương nhà,
Mang theo "Quan Họ" phương xa buổi về.

Lòng còn mang nặng tình quê,
Ngâm thơ giãi tỏ lời thề nước non.
Dù cho sông cạn, đá mòn,
Trùng khơi vạn dặm nỗi buồn khôn nguôi.

Thoắt đà mấy chục năm trời,
Ngổn ngang trăm mối : bình vôi, khay trầu.
Ngày đêm càng đợi, càng lâu,
Tháng Tư oan nghiệt,nỗi đau suốt đời !...

Nỗi quê nói chẳng hết lời,
Thầm mong cố lý trùng khơi êm đềm.
Tang thương nước cũ màu đen,
Xé lòng ai tắt ánh đèn quê hương !!!...

Ngàn sau, sầu hận còn vương,
Núi cao, biển rộng đoạn trường khôn nguôi.
Nhủ lòng kiếm luyện, gươm tôi,
Quyết xây dựng lại cuộc đời như "Thơ"...

02-12-2008 TRƯỜNG GIANG