19.12.07

GỬI NGƯỜI ĐỒNG CẢNH

(Tâm sự với người bạn tù Cải tạo)

Canh khuya chắp nhặt đôi lời,
Gửi người đồng cảnh một thời đau thương.
Nhện xưa, tơ cũ còn vương,
Xa xôi nghìn dặm vẫn thường nhớ nhau.
Tháng năm dù tóc pha màu,
Vẫn còn khăng khít bấy lâu nghĩa tình.
Nhớ khi lên thác xuống ghềnh,
Hiểm nguy gian khổ chúng mình có nhau.
Khi đốn gỗ, lúc chặt vầu,
Lại khi nặng nhọc thay trâu kéo cầy.
Bữa ăn ngô sắn hàng ngày,
Muối hòa tan một muỗng đầy chấm khoai.
Suốt ngày quần quật khổ sai,
Đêm ngồi viết bản tự khai hàng giờ.
Núi rừng Việt Bắc âm u,
Canh khuya giá buốt, mịt mù sương rơi.
Vạc kêu ảo não lưng trời,
Thiết tha dế cũng góp lời nỉ non.
Hòa âm tiếng vượn ru con,
Hổ gầm chưa được mồi ngon đỡ lòng.
Vừa chợp mắt đã rạng Đông,
Nỗi sầu lấy đấu nào đong cho vừa.
Trải bao ngày nắng, đêm mưa,
Khổ sai lao động đã thừa mười năm.
Cả tin nên đã mắc lầm,
Trái tim ứa máu, tím bầm ruột gan.
Hận thù giặc Cộng bạo tàn,
Mà tên Lê Duẩn dã man thượng thừa.
Bắt tù giãi nắng giầm mưa,
Ngày ba củ sắn, rau thừa cám heo.
Bụng tù lép xẹp đói meo,
Khổ sai mười tiếng vẫn đeo hàng giờ.
Chân bủn rủn, mắt lờ đờ,
Mà tay vẫn phải cuốc giơ khỏi đầu.
Nỗi riêng càng nghĩ, càng đau,
Tấm sầu càng lấp, càng sâu hận thù.
Mai đây giặc cộng đui mù,
Họa quàng cổ, luật thừa trừ chí công.
Toàn dân xé bỏ cờ hồng,
Cờ vàng ba sọc (đỏ) như rồng gặp mây.
Bốn phương tay nắm chặt tay,
Chuyên viên kỹ thuật Đông, Tây lên đường.
Kết đoàn xây dựng quê hương,
Không còn khổ ải đoạn trường như xưa


TRƯỜNG GIANG