19.12.07

MIỆNG ĐỜI



Xứ Cờ Hoa thượng thừa Dân Chủ,
Mọi sắc dân đầy đủ nhân quyền.
Dẫu là tuấn kiệt, thuyền quyên,
Ai ai đều cũng bình quyền như nhau
Dù cư ngụ lâu mau chẳng kể,
Luật Pháp đều bảo vệ tối đa.
Tỉnh, Bang, Thị Trấn gần xa,
Nơi nơi lạc nghiệp, nhà nhà bình an.
Vì hành động vô vàn tự chế,
Thấm nhuần bao thế hệ đến nay.
Tôn ti, trật tự đó đây,
Sống trong Luật Pháp dẫy đầy công minh.
Người ta vốn đầy mình lý trí,
Cũng phải nên suy nghĩ trước sau,
Thượng tôn Luật Pháp làm đầu,
Gây tình thân ái, bí, bầu yêu thương.
Vì nghề nghiệp lẽ thường ganh tị,
Chớ dùng lời thô bỉ chửi nhau.
Bới lông, tìm vết “ruồi bâu”
Đặt điều lăng nhục, nói câu sỗ sàng.
Người liêm sỉ bẽ bàng, tủi hổ,
Tránh nghe lời “bão tố, mưa giông”
Chói tai tập thể Cộng đồng,
Phải nghe những truyện đau lòng, sót sa.
Đừng gây cảnh nồi, xáo thịt,
Phải tạo niềm khăng khít, thân yêu.
Giá gương cần phủ nhiễu điều,
Bí, bầu khác giống vẫn nhiều tình thương.
Chúng ta bỏ Quê Hương, Đất Nước,
Đau xé lòng cất bước phân ly.
Cột đèn ví phỏng biết đi,
Cũng liều bỏ nước cấp kỳ vượt biên.
Trách kẻ uống mã tiền, thuốc lú,
Bia miệng còn lưu sú nghìn sau.
Xưa nay một ngựa ốm đau,
Cả tầu chê cỏ là câu răn mình.
Xuôi tay thóc cót, bạc giành,
Công danh, sự nghiệp cũng đành bỏ đi.
Hay gì gây truyện thị phi,
Miệng đời nguyền rủa chi ly từng lời.
Ghi lòng, tạc dạ ai ơi!! 41

TRƯỜNG GIANG