19.12.07

LỜI NÓI LÀ VÀNG


Khôn ngoan cau bảy bổ ba,
Cớ sao bày đặt bổ ra làm mười...
Đã được tiếng là người có học,
Đừng quên câu ăn vóc, học hay.
Ơn cha, nghĩa mẹ, công thầy,
Lấy câu tải đạo hàng ngày tu thân.
Với bè bạn xa gần tương kính,
Chớ so đo, suy tính thiệt hơn.
Chẳng nên nóng nẩy, giận hờn,
Nói lời điềm đạm như đờn chùng dây.
Xưa nay khắp Đông, Tây kim cổ,
Đều lấy câu ôn cố tri tân.
Chẳng nên trọng phú, khinh bần,
Nhân quần, xã hội phải cần điểm tô.
Phải nhớ chữ họa vô đơn chí,
Đứng quên câu phúc dĩ trùng lai.
Trước sau nghĩa nặng, tình dài,
Vui bè, khỏe bạn chê bai ích gì !!
Đừng buông tiếng thị phi, châm chọc,
Chớ nói lời hằn học ghét ghen.
Hay gì đổi trắng thay đen,
Nào ai khen thói quàng xiên hợm mình.
Phải nhớ chữ nhân tình thế thái,
Chớ quên câu thiên tải nhất thì.
Nghìn sau thiên hạ nể vì,
Chính nhân quân tử cũng vì chữ tâm.
Ai cũng biết người câm hay nói,
Kẻ điếc thì soi mói thích nghe.
Nói lời lỗ mãng, người chê,
Dịu dàng, thùy mị, trăm bề lọt tai.
Sao có kẻ học tài hiểu rộng,
Mở mồm ra là chống tơi bời.
Nói năng chẳng biết giữ lời,
Luôn luôn bắt chước hạng người lố lăng.
Người có học phải rằng ngu xuẩn,
Lời nói ra thiển cận, quàng xiên.
Chuyên gây ra việc đảo điên,
Bạn bè không chút bình yên vui cười.
Khắp bằng hữu người người xa lánh,
Hỏi những khi ấm lạnh nhờ ai ??
Đừng nên cậy giỏi, khoe tài,
Dẫu mình chín lạng, người ngoài một cân.
Phải giữ lễ xa gần giao hảo,
Chớ hợm mình cao ngạo khinh khi.
Hay gì để tiếng thị phi,
Nghìn sau lưu tiếng xầm xì mỉa mai.
Thiên hạ nhân, thiên hạ tài,
Hơn nhau là được muôn đời ngợi khen...

TRƯỜNG GIANG