19.12.07

MẶT MO



Mũ ni muốn được che tai,
Khỏi nghe những truyện rông dài lăng nhăng.
Đời lắm kẻ nói năng cà chớn,
Hết thiến gà, hoạn lợn, mổ heo.
Chuyên môn bới bọ trong bèo,
Đặt điều, bịa truyện, eo xèo hại nhau.
Đành chắp vận nên câu thổ lộ,
Để góp lời ôn cố, tri tân,
Nhớ chưa Cộng Sản vô thần ??
Độc- tài, chuyên chính bạo Tần cũng thua.
Hồ Chí Minh đem bùa Các Mác,
Giải phóng dân, dân xác như vờ.
Miền Nam gặp vận sa cơ,
Gia tài chúng cướp, một giờ trắng tay!!!
Khắp đất nước tối ngày sợ hãi,
Lìa quê hương, hớt hải vượt biên.
Quá nhiều thống khổ, oan khiên,
Lênh đênh biển cả, tìm Miền Tự -Do.
Hết giông bão đến lo giặc bể,
Hiếp gái tơ, hãm kẻ già nua.
Giết người một mạng không chừa,
Xác thân trôi nổi chẳng thua lá rừng.
Nay cuộc sống xem chừng vững chãi,
Đã quên ngày sợ hãi, khổ đau.
Hỏi ai gây cảnh thảm sầu ??
Vì ai dân chịu cơ cầu, thảm thương??
Người tị nạn chủ trương chống Cộng,
Đòi quyền dân được sống tự do.
Sao không đoàn kết chung lo??
Chia bè, rẽ phái, “mặt mo trở cờ”.
Giặc Cộng Sản sờ sờ còn đó,
Chờ thời cơ như chó cắn càn.
Dãy đầy mưu gạt, kế gian,
Toàn dân còn chịu muôn vàn khổ đau.
Phải đoàn kết trước sau một mối,
Diệt Cộng nô, hài tội giết dân.
Quê hương khắp chốn xa gần,
Quyết không dung lũ phi nhân trở cờ.
Hồn Sử Việt sẽ tô đậm nét,
Kẻ hại dân phải chết vì dân.
Xưa nay bao kẻ ngu đần,
Vì bơi ngược nước nên thân chết chìm.
CHỐNG MẮT MÀ XEM!!!!. 43

TRƯỜNG GIANG