14.1.08

NHẮN CẬU NGHÈ. 47

Đôi lời nhắn “Ông Nghè” mê ngủ !
Để tâm tình truyện cũ với ông.
Nhớ khi đất nước non sông,
Tràn rừng máu đổ, ngập đồng xương phơi?
Cả dân tộc ngút trời thống thiết,
Chống Cộng nô sống chết xá chi.
Ông may mắn tới Hoa Kỳ,
Học thông kinh sử đến khi thành tài.
Bao chiến sĩ miệt mài chiến đấu,
Bảo vệ dân khổ thấu trời xanh.
Gia đình ông được yên lành,
Nuôi ông ăn học nên danh “cậu Nghè”
Ông tối dạ tin nghe Việt Cộng
Lũ ma đầu xuẩn động buôn dân.
Chúng là một lũ vô thần,
Miệng hô dân chủ, tay cầm gươm đao.
Vì bọn chúng, máu đào ngập nội,
Thờ “Mác Lê” phản bội quê hương.
Giết dân, phá đạo khôn lường,
Dựng nền chuyên chính chủ trương độc tài.
Chúng xử dụng chiêu bài “giải phóng”
Lừa bịp dân rằng chống ngoại xâm.
Nhân dân khi biết mình lầm,
Gần như cả nước bị nằm trong lao.
Khắp Nam Bắc đồng bào chạy trốn,
Đã vùi thây khắp chốn Đại dương
Ai gây thảm cảnh đoạn trường?
Dẫu con nít cũng tỏ tường, nữa ông !
Dân quốc nội cùm gông đang gánh,
Ông cầm dao vẫn lạnh lùng đâm.
Dù ông giả điếc, giả câm,
Thong manh có thấy cát lầm, máu rơi?
Ông thờ lũ mặt người, dạ thú,
Uống bùa mê, thuốc lú rồi a ??
Công thầy, áo mẹ, cơm cha,
Tay ông đào hố để mà tự chôn.
Người có học phải khôn hơn vật,
Ông tài cao lại mất trí khôn.
Nước đâu chảy ngược về nguồn?
Người khôn thì phải luôn luôn thức thời
Hãy tỉnh ngộ bỏ nơi xú uế,
Tìm đến nơi hồi quế thơm tho.
Chung lòng, góp sức cùng lo,
Đòi cho đất nước Tự Do, Phú Cường..
Bằng như ông vẫn lầm đường,
Tử vô địa táng khôn lường hiểm nguy.
Vắt tay lên trán mà suy!!!! 47

TRƯỜNG GIANG