14.1.08

NHỚ MÃI NIỀM ĐAU.(40)

Người là đấng vạn linh chi vật,
Vốn thuộc hàng phẩm chất thanh cao
Lắm người quên nghĩa đồng bào
Quên tình dân tộc dạt dào yêu thương,
Đã quên nỗi quê hương thống khổ,
Chẳng nhớ khi máu đổ thịt rơi.
MẬU THÂN oan nghiệt ngút trời,
“Mồ chôn tập thể” khắp nơi Cổ thành.(1)
Giặc Cộng pháo tan tành trường sở,
Giết học trò vô số oan khiên,
Quên khi gian khổ vượt biên,
Thường xuyên giặc biển, triền miên bão bùng
Từng khốn khổ ngô bung, TRẠI CẤM
Lại đắng cay cơm hẩm BA TĂNG
Ai gây sóng nổi đất bằng?
Giam người “xuất thế hương đăng” bấy chầy.
Thay trâu ngựa kéo cầy khổ ải,
Nỗi căm hờn mãi mãi sục sôi.
Bát cơm chan máu, mồ hôi,
Nỗi đau xé ruột, vạch trời kêu oan
Dân trong nước chứa chan nước mắt,
Người tha hương ngoảnh mặt làm ngơ ?
Ngày nay áo ấm cơm no,
Sao đành muối mặt qua đò quên sông?
Bọn giặc Cộng đáy lòng tàn nhẫn
Đã gây bao khổ hận cho dân !!
Đồng hương tị nạn xa gần,
Trong tim vẫn khắc vết hằn nghìn thu.
Người tranh đấu rửa thù dân tộc,
Chẳng ham chi ngồi trốc, ăn trên.
Nhố nhăng đừng nói quàng xiên,
Cũng đừng dè bỉu khắp Miền phao vu.
Quyết vạch mặt quân thù Cộng Sản,
Để toàn dân thoát nạn cùm gông
Gái trai lòng nối kết lòng,
Hẳn thân cá chậu, chim lồng tự do.
Đoàn kết lại chung lo việc nước,
Bỏ tị hiềm tìm chước cứu dân.
Chớ nên lấy oán trả ân,
Nghìn sau giòng họ muôn phần xấu xa..40

TRƯỜNG GIANG