17.1.08

ĐÀN LẠI NGANG CUNG

(Kính tâng Thi Lão Hà Thựơng Nhân)

Tôi với Ông có duyên văn nghệ,
Mến thương nhau như thể anh em.
Vốn Ông cương trực thanh liêm,
Không ưa xu nịnh, chẳng thèm lợi danh.
Trong cuộc sống đua tranh khôn dại,
Biết bao người ám hại lẫn nhau.
Dẫy đầy tủi nhục, khổ đau,
Buôn quan, bán tước trước sau vô vàn.
Là Thi Sĩ với ngàn ý đẹp,
Rút tơ lòng Ông dệt thành thơ.
Đàn ngang cung, Báo TỰ DO.
Dùng thơ Ông nói nhỏ to với đời.
Bằng tim óc viết lời tâm huyết,
Nên thơ Ông trác tuyệt hơn người.
Từng câu sắc bén tuyệt vời,
Như roi vun vút quất loài gian tham.
Người xuôi ngược vì ham thú sống,
Ông làm thơ để chống bất công.
Những mong Tổ Quốc non sông,
Ba Miền gồm Bắc Nam Trung hợp quần.
Công nhường ấy xa gần ghi nhớ,
Chốn Văn đàn rờ rỡ nét son.
Dù cho sông cạn đá mòn,
Hà Quân muôn thuở vẫn còn thi ca,
Thế chiến lược Người ta sắp trước,
Hóa cho nên Ông được vào tù !!!
Nhìn Ông tôi những ngẩn ngơ,
Ai dè lại gặp nhà Thơ chốn này.
Trăm thống khổ, đắng cay cùng trải,
Vạn dau buồn khổ ải có nhau.
Ông nay đã bạc mái đầu,
Tóc tôi giờ cũng ngả màu hoa râm.
Trong lao lý tuy nằm khác chỗ,
Tôi luôn luôn ngưỡng mộ tài Ông.
Lòng riêng riêng những ước mong,
Được nghe tác phẩm của Ông trong tù.
Khi Cộng Sản đui mù tan rã,
Ngày hội thơ khắp ngả trùng phùng.
Bấy giờ Đàn lại ngang cung,
Khắp nơi hưởng ứng họa từng ý thơ.
Hương sen không sợ bùn nhơ,
Chỉ tên, vạch mặt tên Hồ Chí Minh.
Hú hồn Dân Tộc anh linh,
Phù cho nưóc Tổ thanh bình ấm no.
Thơ Ông còn sẵn hàng kho,
Tặng cho những kẻ qua đò quên sông...
Trại tù Cải Tạo SUỐI MÁU
BIÊN HÒA 1976
TRƯỜNG GIANG

BÀI HỌA 1
(Bài thơ ĐÀN LẠI NGANG CUNG được sáng tác để tặng
Thi Sĩ Hà Thượng Nhân. Nhưng 26 năm sau (tháng 9 năm
2002) khi soạn lại các bài thơ cu,tôi mới xin Cụ Hà cho
bài họa này để giữ làm kỷ niệm)

Tôi vốn kém về môn võ nghệ,
Trong nhà binh cũng thể đàn em.
Đọc câu mộ quyển châu liêm,
Họ Vương thật quả đâu thèm cái danh.
Nghe Cộng Sản đấu tranh là dại,
Chỉ đêm ngày tìm hại lẫn nhau.
Làm cho kẻ khác buồn đau,
Bất nhân, bất nghĩa trước sau muôn vàn.
Trời đã phú muôn ngàn cảnh đẹp,
Tưởng cứ đem ra dệt nên thơ.
Tưởng vì Dân chủ, Tự do,
Hóa ra chỉ cốt làm to ở đời.
Truyền đơn viết lời lời tâm huyết,
Hồ đang tâm đoạn tuyệt tình người.
Bao nhiêu lý thuyết xa vời,
Rút vào ôi chỉ một loài gian tham.
Sống như thế mà ham được sống,
Tội dường kia đòi chống bất công.
Lại đòi Tổ Quốc, Non Sông,
Lại đòi Nam Bắc và Trung quây quần.
Dân ở khắp xa gần đều nhớ,
Chữ sơn hà rực rỡ tô son.
Chặt rừng, núi cũng bạt mòn,
Tội Hồ dường ấy mà còn đem ca.
Bảy mươi triệu dân là sau trước,
Ngoài hay trong đều được ở tù.
Nhìn nhau ta những ngẩn ngơ,
Đâu văn, đâu nữa là thơ lúc này.
Người trí thức đắng cay đã trải,
Công nông càng đầy ải hơn nhau.
Lẽ nào cúi mặt, gục đầu,
Tóc kia mới đó, đổi màu hoa râm.
Lăng Ba Đình dọn nằm một chỗ,
Ai thèm vào thăm mộ của ông ?
Toàn dân ngày nguyện, đêm mong,
Chết rồi cũng phải cho ông ở tù.
Trời đã sáng mây mù tan rã,
Đồng bào ta muôn ngả trùng phùng.
Từ nay dẹp bỏ đao cung,
Rót ly trà đậm, lựa từng câu thơ.
Đem thân vầy chốn bùn nhơ,
Thế mà ái quốc hở Hồ Chí Minh ??
Cầu xin Tiên Tổ hiển linh,
Giúp con cháu dựng thanh bình ấm no.
Của trời trăng gió một kho,
Đêm trăng lại thả con đò trên sông.
21/09/2002 HÀ THƯỢNG NHÂN

BÀI HOA 2
LỖI MỘT CUNG ĐÀN
Họa vận bài "Đàn Lại Ngang Cung"
của Thi Sĩ Trường Giang

Đời binh nghiệp, bỗng thành vô nghệ,
Tan hàng rồi, Xếp kệ đàn em.
Đoái chi Trung, Nghĩa, Dũng, Liêm,
Mải lo cuộc sống, đâu hiềm tổn danh.
Bị mất nước, khôn thành kẻ dại,
Cảnh lao tù thảm hại như nhau.
Nỗi niềm càng nghĩ càng đau,
Ván cờ thế giới hiểm sâu muôn vàn.
Dù tưởng tượng muôn ngàn cảnh đẹp,
Nỗi u hoài khó chép nên thơ.
Phải đây Hạnh Phúc, Tự Do ?
Phải đây Độc Lập ? Hồ lo cho đời ?
Không "phún nhân" chẳng thời "hàm huyết"
Chẳng nói hơn, nói thiệt cho người.
Cũng không thêm thắt vẽ vời,
Rõ ràng Việt cộng bọn người gian tham.
Dùng thủ đoạn để làm sức sống,
Mỵ lừa dân phát động tấn công.
Bắt dân xẻ núi đào sông,
Chiêu bài giải phóng vì mong hợp quần.
Lời đường mật toàn dân vẫn nhớ,
Một tương lai rực rỡ vàng son.
Trăm năm bia đá thì mòn,
Nghìn năm tội cộng dân còn thán ca.
Miền Bắc cảnh xót xa chịu trước,
Miền Nam sau tiếp bước tội tù.
Đoạn trường hồ dễ làm ngơ,
Ghi trong ký ức bài thơ cảnh này.
Bao uất hận đắng cay từng trải,
Người với người đày ải lẫn nhau.
Trả thù Việt cộng bắt đầu,
Thế cô đành chỉ nguyện cầu lâm râm.
Trại cải tạo giam cầm khắp chỗ,
Con nít ranh cán ngố nên ông.
Vợ con ngày tháng chờ mong,
Thương Chồng, Cha mấy Thu Đông trong tù.
Chỉ mong muốn kẻ thù sớm rã,
Để mọi người thỏa dạ tương phùng.
Qua thời chinh chiến kiếm cung,
Bạn bè đối ẩm lại cùng làm thơ.
Vạch ra tội lỗi nhớp nhơ,
Của tên ác tặc là Hồ Chí Minh.
Hồn thiêng Quốc Tổ chí linh,
Độ trì dân Việt Nam mình ấm no.
Nông dân lúa gạo đầy kho,
Thanh bình lại rộn tiếng hò sang sông .
TỪ PHONG