14.1.08

NGƯỜI HAY NGỢM 45

Trách thay những kẻ “bá xàm”
Uốn cong ngòi bút để làm văn nô.
Đã ngoác họng bô bô chì chiết,
Lại phóng tay để “viết mà chơi”
Chuyên môn bới móc truyện người,
Tay không sờ gáy, bịa lời hại nhau.
Nếu im lặng, lòng đau tựa thắt,
Mà nói ra, như cắt thịt da.
Thân hình bảnh chọe Quốc Gia,
Tâm hồn mê muội con ma vô thần.
Y nào phải ngu đần, dốt nát,
Cũng học hành đỗ đạt như ai.
Cầm cân, nẩy mực một thời,
Mửa ra công lý, người đời né kiêng.
Vừa thoát nạn vai khiêng đất đá,
Mới xa vòng miệng nhá bo bo
Sống trong đất nước tự do,
Quên ngay đồng cảnh chung đò vượt biên.
Y viết lách như điên, như dại,
Toàn đặt điều ám hại người ngay.
Mười mươi rõ tựa ban ngày,
Nỡ lòng nhắm mắt giả say viết càn
Người trí thức ăn gian, nói dối,
Kẻ thất phu phản đối bấc chì
Đông, Tây, Nam, Bắc thị phi,
Gái, Trai, Già, Trẻ khinh khi như bèo.
Vì canh cặn chạy theo phản phúc,
Bởi cơm thừa quy phục quỷ ma.
Xưa ĂN CƠM CỦA QUỐC GIA,
Nay MƠ CỘNG SẢN quả là đáng khinh!!!
Quên nghĩa nước, quên tình dân tộc,
Bỏ cội nhà, bỏ gốc quê hương.
Gục đầu ních bạc đầy rương,
Hỏi còn đáng sống trên dương thế này???
Đã chôn lấp điều hay, lẽ phải,
Viết lách toàn ngang trái, nhố nhăng.
Đương Ông muốn gọi là Thằng,
Chỉ vì gây truyện bất bằng khắp nơi.
Đã sinh ra ở trên đời,
Để da hổ chết, còn người lưu danh. ( 1 )
Trăm năm ai thoát khỏi vành,
Tự đào hố để chôn mình là ngu!!
Miệng đời nguyền rủa nghìn thu. . . . .45

1 - 11 - 1999 TRƯỜNG GIANG.

( 1 ) TỤC NGỮ : Hổ chết để da,
Người ta chết để tiếng.