17.1.08

CHÚA SƠN LÂM (3)

Chúa tể rừng xanh nức tiếng đồn,
Người người khiếp đảm lúc hoàng hôn.
Ngang như tượng chúa còn bay vía,
Mạnh tựa sư vương cũng bạt hồn.
Gầm xé bầu trời, vang xã hội,
Hét rung trái đất, động làng thôn.
Rừng sâu ngự trị riêng bờ cõi,
Há sợ cuồng phong, ngán sóng cồn ??

ÔNG KỄNH
Vang động không gian tiếng thét gầm,
Uy danh lừng lẫy Chúa Sơn Lâm.
Mới nhìn bóng dáng, hươu đà chạy,
Vừa ngó hình dung, sói phải nằm.
Bị gạt, gông cùm lòng uất hận,
Mắc lừa, xiềng xích dạ hằng căm.
Mai đây rừng núi về cai quản,
Thì giống sài lang phải cúi gằm.

ÔNG BA MƯƠI
Uy danh đệ nhất khắp rừng sâu,
Muông thú nơi nơi phải đứng hầu.
Chồn cáo ngó hình, đi khụyu gối,
Hươu nai thấy bóng, chạy phờ râu.
Sa cơ sừng sững, không qùy gối,
Thất thế hiên ngang, chẳng cúi đầu.
Quyết hẳn mai này khi phá cũi,
Rừng thiêng không chứa giống bò trâu.

TRUONG GIANG