16.1.08

NHỚ NỖI ĐAU NÀY 45 (1)

Cá không ăn muối cá ươn,
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư. (Ca dao)

Mẹ dạy con kể từ nhỏ tuổi,
Ráng học hành theo đuổi văn chương.
Từ khi cắp sách đến trường,
Học hành chăm chỉ, gạt lường tránh xa.
Lời cha mẹ gắng mà để dạ,
Chớ theo phường cặn bã đảo điên.
Nhớ khi lìa nước vượt biên,
Trăm nghìn xác chết khắp miền biển khơi.
Cướp Thái Lan ngút trời gây tội,
Hiếp đàn bà, thả nổi đàn ông.
Hiểm nguy toàn cõi Biển Đông,
Mười phần chết chín đáy lòng chớ quên.
Hỏi ai đã gây nên thảm họa ??
Để toàn dân tơi tả khổ đau.
Chính là giặc Cộng bấy lâu,
Đầu dây mối nhợ trước sau độc tài.
Chúng cướp của, giết người mọi cách,
Dẫu nghìn sau sử sách còn ghi.
Toàn dân lìa nước ra đi,
Chịu muôn thống khổ chỉ vì Tự Do.
Nay con đã qua đò thẳng tiến,
Đã thành tài thực hiện giấc mơ.
Công danh, sự nghiệp đón chờ,
Mở mày, mở mặt còn ngờ nữa sao?
Khi con đã bước vào hoạt động,
Ơn dưỡng sinh biển rộng chớ quên.
Sớm khuya săn sóc báo đền,
Của ngon, vật lạ dâng lên chút lòng.
Chữ hiếu tử quyết không sao lãng,
Đấng thung huyên (1) ngày tháng báo ân.
Thời gian mãi mãi chuyển vần,
Kế thừa sự nghiệp song thân lẽ thường.
Dạy con cháu theo đường hiếu thảo,
Để góp phần giữ đạo trung lương.
Gia quy tôn trọng kỷ cương,
Vun bồi quốc pháp, luật thường thẳng ngay.
Phải rèn luyện tối ngày đạo hạnh,
Bĩ cực rồi đến cảnh thái lai.
Quê nhà quyết phải đổi thay,
Tập đoàn chuyên chính vũng lầy tự chôn.
Đem tài trí bảo tồn dân chủ,
Phải duy trì đầy đủ kỷ cương.
Việt nam mãi mãi hùng cường,
Quê hương hãnh diện ngang hàng năm Châu.
Thời gian quyết chẳng còn lâu 45

Canada, 23/3/2003
TRƯỜNG GIANG.
(1) Thung huyên : cha, mẹ