2.2.08

TÂM SỰ TỪ HUYÊN 44

(Thương tặng con gái Đ.T.M.C.)

Canh khuya gió lạnh cuối Thu,
Ngoài trời bàng bạc sương mù khắp nơi.
Lập loè vài ánh sao rơi,
Nỗi niềm tâm sự bời bời, ngổn ngang.
Đăm đăm rõi đám mây Hàng (1)
Nỗi quê khắc khoải lại càng thương con.
Nhớ chăng ngày mẹ lâm bồn,
Trăm đau, nghìn đớn hao mòn vẻ xuân.
Tuổi thơ con đã lớn dần,,
Sách đèn sớm tối chuyên cần chẳng lơi..
Bể dâu khói lửa ngút trời,
Gia Quy, Quốc Pháp đổi ngôi lạ lùng.
Cha con tù rạc tập trung,
Khổ sai đầy ải lao lung não nề.
Mẹ thì khuya sớm đi về,
Buôn tần, bán tảo trăm bề khó khăn.
Chẳng nề đường xá cách ngăn,,
Nuôi cha từng miếng cơm ăn hàng ngày.
Dạy đàn con trẻ thơ ngây,
Siêng năng nghề học, chờ ngày hiển vinh.
Thời gian vó ngựa quá nhanh,
Đông qua, Xuân tới duyên lành đẹp đôi.
Cây Nhân, cành Đức nẩy chồi,
Trai dư thông tuệ, gái thời đẹp tươi.
Cửa nhà, sự nghiệp hơn người,
Yên vui cuộc sống, thảnh thơi hưởng nhàn.
Đầy nhà thơm nức Huệ, Lan,
Là nhờ âm đức muôn vàn kiếp tu.
Tính tình nhớ lẽ cương nhu,
Bạc vàng đầy túi khôn mua chữ hoà.
Kỷ cương giữ trọn nếp nhà,
Anh trên, em dưới thiết tha nghĩa tình.
Sống chung mái ấm gia đình,
Hay gì kẻ trọng, người khinh thói thường.
Dẫu xa xôi vạn dặm đường,
Đã yêu nhau, vẫn lẽ thường gần nhau.
Xưa nay một ngựa ốm đau,
Cả tầu chê cỏ là câu răn đời.
Ghi lòng tạc dạ con ơi,
Thương con gọi có đôi lời khuyên răn.
Vun bồi cây Đức, cành Nhân,
Trước con đẹp mặt, sau phần mẹ vui.
Giữ sao trọn đạo làm người,
Gái ngoan không để tiếng cười về sau 44

SAN JOSE, tháng 1, 1996
GHI CHU :
(1) Mây Hàng : Mây ở Núi Thái Hàng bên Trung Hoa. Theo Đương Thư, Địch Nhân Kiệt làm quan ở đất tinh Châu. Một hôm đưa bộ hạ lên chơi Núi Thái Hàng, ngoảnh lại nhìn thấy có đám mây trắng bay lờ lững ở đằng xa. Ông ngậm ngùi nói với bộ hạ rằng : “Ngô thân xá kỳ hạ” (nghĩa là cha mẹ ta ở dưới đám mây trắng đó). Nói rồi , ông nhìn đám mây cho đến khi bay đi hết mới thôi. Ý nói nhớ đến cha mẹ